Đà Lạt lập đông hoa vàng vừa mới nở (ơ ơ ớ).
Ta còn chờ em một giấc mơ Hoàng Lan.
Mặt trời mùa đông đến chợt đi vội vàng.
Ta vẫn chờ em, chiều phố núi mênh mang.
Lần đầu gặp nhau ta bàng hoàng ngây dại
Con đường nhà em đồi dốc cao mờ sương
Trời vào lập đông gió ngàn thông rì rào.
Em nói cùng ta giấc mơ một loài hoa.
Em bây giờ lẽ nào quên đồi dốc trên cao?
Em bây giờ lẽ nào quên hẹn ước năm nào?
Ta như cây thông xanh đứng bên hồ im bóng,
Chờ cơn gió...chờ cơn gió... lao xao
Em bây giờ lẽ nào xa thành phố trăng sao?
Em bây giờ lẽ nào chỉ là giấc chiêm bao?
Ta qua con dốc xưa, cánh hoa vàng năm ấy...
gọi tên... em lòng thương nhớ... ớ ơ ờ...
giữa một chiều Đà Lạt lập đông.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment