Saturday, September 02, 2006

Đoàn Chuẩn - Từ Linh | Tà áo xanh

Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn anh.
Rồi tình lên chơi vơi, thuyền anh một lá ra khơi về em phong kín mây trời.
Đêm đêm ngồi chờ sáng, mơ ai?

Mộng nữa cũng là không.
Ta quen nhau mùa thu.
Ta thương nhau mùa đông.
Ta yêu nhau mùa xuân.
Để rồi tàn theo mùa xuân.
Người về lặng lẽ sao đành.

Anh còn nhớ em nói rằng:
Sao mùa xuân lá vẫn rơi?
Sao mùa xuân lá vẫn bay?
Em ơi, có hoa nào không tàn?
Có trời nào không mây?
Có tình nào không phai?

Em còn nhớ anh nói rằng:
Khi nào em đến với anh xin đừng quên chiếc áo xanh.
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng:
Có màu nào không phai như màu xanh ái ân?

Rồi chiều nao xác pháo bên thềm tản mác bay.
Em đi trong xác pháo, anh đi không ngước mắt.
Thôi đành em.

Lúc anh ra đi lạnh giá tâm hồn,
hoa mai rơi từng cánh trên đường.
Lạnh lùng mà đi tiếc nhớ thêm chi.
Hoa tàn nhạc bay theo không gian.

Biết nhau để mà nhớ.
Nhớ nhau để sầu dâng.
Tình trần ôi mong manh.
Người mơ một sớm đến anh.
Rồi đi đi mãi cho anh sầu.
Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai?

Mộng nữa cũng là không.
Ta quen nhau mùa thu.
Ta thương nhau mùa đông.
Ta yêu nhau mùa xuân để rồi tàn theo mùa xuân.
Người về lặng lẽ sao đành.

Anh còn nhớ em nói rằng:
Sao mùa xuân đến không vui?
Sao mùa xuân đến không tươi?
Em ơi, có trăng nào không tà?
Có diều nào không bay?
Có tình nào không say?

Em còn nhớ anh nói rằng:
Tâm hồn anh dễ chóng quên.
Tâm tình anh dễ chóng phai.
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng:
Có tình nào không phai như tình anh với em?

Rồi chiều nào băng giá, tâm hồn tìm đến nhau.
Em mơ trong tiếng hát, anh mơ trong nét bút đa tình sao.

Trách sao hoa xưa còn có lúc tàn.
Nhưng riêng anh dệt mấy cung đàn,
nhạc đời còn ghi những nét thương yêu.
Hoa tàn tình tan theo không gian.

No comments: